Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Và dần hình thành được nhiều cái trong đầu. Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém.
Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Phim chưa hết thì vợ gã đón con về. Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình.
Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu. Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Không gì tự nhiên mất đi.
Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi. Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng.
Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Không gì tự nhiên sinh ra. Thanh minh rồi họ lại quên ngay.
Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm. Cuối mùa lại ra đợt mới. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác.
Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không. Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh? Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.
Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên. Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác. Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm.
Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình. Mẹ cười: Con tinh khôn lắm. Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái.
Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân. Chắc em buồn vì vừa nãy, có thằng tạt xe ngang đầu, anh buột miệng chửi thề. Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta.