Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống. Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi.
Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế. Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ.
Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười. Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua.
Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh. Tôi biết ông rất yêu vợ. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào.
Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể. Họ nỗ lực vì điều đó. Mà còn thua trắng về tài năng.
Hình như mắt tôi rơm rớm. Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá. Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc.
Hai chuyện này khác nhau. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái. Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ.
Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt. Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?.
Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Rồi về tủ để đồ mặc đồ. Nguyên nhân thì rất khó xác định.
Chứ cháu nhận thức được đấy ạ. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn.