Nhóm đầu tiên bao gồm các ngôi sao, những sinh viên có tiềm năng trở thành những nghệ sĩ solo đẳng cấp thế giới. Tất cả những điều ấy sẽ là rất tuyệt, hẳn nhiên. Đồng đội mùng 2 tháng 5 nhảy lên lưng cậu vui sướng.
Nghiên cứu của Lewis Terman về thiên tài − độc giả hẳn vẫn nhớ trong chương viết về Chris Langan − là công trình điều tra xem một số trẻ em sinh trong khoảng 1904 đến 1917 với mức IQ cao sẽ thể hiện ra sao khi trưởng thành. Nhưng như chúng ta sẽ thấy, Terman đã mắc sai lầm. Mẹ anh quên điền vào đơn xin trợ cấp tài chính − và như thế − không có học bổng.
Thật kỳ cục! Nhưng thực tế đã minh chứng như vậy. Với rất nhiều người, việc một cơ sở đào tạo tinh hoa lại đón vào những sinh viên kém tiêu chuẩn hơn các bạn đồng lứa thật đáng phiền lòng. Bác sẽ xem vết đó thế nào và có thể làm gì.
Ví dụ, Hofstede lập luận rằng các nền văn hóa có thể được phân biệt một cách hiệu quả căn cứ vào việc những nền văn hóa ấy mong đợi các cá nhân tự chăm sóc mình đến mức nào. Tại sao lại thế? Bởi chúng ta dung nạp con số vào một mạch trí nhớ kéo dài khoảng hai giây đồng hồ. Đó là một sai lầm lớn, Chris nhớ lại.
Twenty-four (24) là hai-mươi-tư, v. Chris cứ làm thế đều đặn, hàng ngày. Cho đến lúc Terman công bố tập thứ tư của Nghiên cứu di truyền về thiên tài, từ thiên tài đã hoàn toàn biến mất.
Đó là một tai nạn, nghĩa là một sự vụ hiếm hoi và mang tính thảm họa như thế, dưới bàn tay sắp đặt của Chúa, có thể xảy đến với bất cứ hãng hàng không nào. Alex Williams trội hơn Katie Brindle bởi cậu bé giàu có hơn và bởi cậu được học ở trường tốt hơn, nhưng cũng vì một lý do − có lẽ còn đóng vai trò then chốt hơn − ý thức về quyền được làm mà cậu bé được dạy dỗ chính là thứ thái độ phù hợp hoàn hảo cho việc giành được thành công trong thế giới hiện đại. Để hiểu được rõ hơn, có thể so sánh tỷ lệ tổn thất của một hãng hàng không như hãng hàng không Hoa Kỳ United Airlines trong giai đoạn 1988 đến 1998 là 0,27/1 triệu lần cất cánh, điều đó có nghĩa là họ bị tổn thất máy bay do tai nạn khoảng 1 lần trong số bốn triệu chuyến bay.
Đối với những độc giả của tờ Popular Electronics − Thánh kinh của thế giới phần mềm và máy tính non nớt thời bấy giờ, dòng tiêu đề ấy chính là một sự ngộ tỉnh. Đây là một đoạn sử liệu đương thời miêu tả về sự xuất hiện của việc làm việc − trực tuyến − cùng một lúc: Họ thu càng hạ cánh lên.
Nó khỏe mạnh và có sở trường ghi bàn ngay từ khi còn rất bé. Chúng được kết nối bởi hàng loạt puli truyền động và thanh nối với bề mặt kim loại bên ngoài của máy bay. Sau giờ học, Flom làm thêm việc đẩy xe cút kít tại khu may mặc.
Và rồi, hai năm sau đó, một chiếc Boeing 747 của Korean Air lại nổ tung ở Seoul. Từ những nghiên cứu về thị trường, tôi biết là chỉ có ba nhà sản xuất đồ may mặc trẻ em vào năm 1890. Họ sẽ chỉ đạt đến trình độ cao vào khoảng 35-40 tuổi.
Nhưng làm sao như thế được khi mà họ không thể trông thấy đường băng? Hai giây trôi qua. Ở anh ấy có một phẩm chất mà chúng tôi luôn nghĩ và xếp vào nhóm tư duy như luật sư . Nếu tôi đặt một học sinh lớp tám thông thường vào vị trí hệt như Renee, tôi đoán là sau vài lần thử đầu tiên, các em ắt sẽ nói, 'Em không hiểu nổi.