Khi nghĩ về tất cả những người ăn nói tài ba mà tôi từng có dịp được trò chuyện, tôi có thể rút ra kết luận về các bí quyết chung của họ như sau: Anh ấy đến chương trình của tôi vào một buổi tối, rồi làm cho tôi đêm đó cứ trằn trọc mãi. Những nhà doanh nghiệp thực thụ không bao giờ làm như vậy, họ biết quý từng giây từng phút.
Jackie Gleason từng nói thế này: Tôi muốn thấy vui thích và thoải mái trong những việc tôi làm. Bạn sẽ làm gì? Đứng nhìn vì không có đủ tiền hay là tích cực ủng hộ đây? Bởi trong một cuộc phỏng vấn thì không phải ai cũng có thể tự tin như vậy.
Trước kia chúng ta hay nói về Jackie Robinson và Dwight Eisenhower, rồi thì JFK và Elvis. Sinatra đã đưa ra một cái nhìn mới về một nội dung cũ. Một số người hỏi tôi rằng có thuật thần bí nào mà có thể cuốn hút khán giả như vậy.
Chẳng hạn như là: Trời hôm nay đẹp quá nhỉ? Anh có dự định đi đâu không? Chỉ cần một chút linh hoạt thì bạn sẽ thấy có rất nhiều cách bắt chuyện. Sergio Franchi là ca sĩ. Những que kem bốc khói và công viên Saratoga thật tuyệt vời.
Cuối cùng, vào buổi lễ quan trọng ấy, tôi quyết định nói về cha tôi. Burns và Jack Benny chơi thân với nhau từ bé. Những người hùng biện hay nhất, những nhà đàm phán giỏi nhất, những con người tuyệt vời nhất, tất cả đều có lúc mắc lỗi lầm.
Liệu tôi có nói điều gì không phải hay không? Tôi cố trấn tĩnh và tự nhủ hãy tự tin lên, cứ nói những gì mà mình nghĩ lúc đó. Anh có văn phong thẳng thắn và sâu sắc. Không ai đến đưa tang Bob Woolf để nghe Larry King nói! Chúng tôi, tất cả chúng tôi, đến đó vì Bob và vì còn nợ anh ấy một lời chào tạm biệt.
Tôi lên sân khấu và nói trong vòng nửa tiếng. Thể thao là một trong những niềm đam mê lớn nhất của Nixon. Thật ra nói trước công chúng rất thú vị, vì ta hoàn toàn được làm chủ câu chuyện.
Trên bàn chúng tôi chẳng có một bông hoa nào, phía sau cũng không có những bức tranh khổng lồ nào về quang cảnh New York hay Washington làm phông cả. Họ được gọi là người hay động lòng trắc ẩn (the commiserators). Cố ca sĩ Frank Sinatra là một ví dụ.
Chỉ có mây, có gió, có mặt trời, có tôi và chiếc máy bay của tôi… Đặc biệt là khi người trò chuyện với bạn không có chuyên môn như bạn, lúc này tốt nhất hãy dùng ngôn ngữ không chuyên biệt, rõ ràng và dễ hiểu. Tôi sẽ nói rằng tôi không biết.
Tâm lý mà, ai lại không thích nói (thậm chí nói say sưa) về những điều mà mình quan tâm đến. Danny đã khóc ngay trong phòng thu thanh. • Họ rất tò mò, luôn hỏi tại sao, luôn muốn biết nhiều hơn những gì bạn kể.