Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ. Còn tĩnh tâm mà viết. Mệt và không thích thú.
Nên dù lười, hắn vẫn phải cố mà chăm. Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi.
Càng kéo nó càng lùi lại. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược.
Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác.
Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Tôi biết là tôi rất khỏe.
Cảm thấy khỏe hơn một chút. Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú. Tất cả mãi mãi là tất cả.
Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa. Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Làm một bài thơ dở để được khen.
Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất. Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường. Lúc tôi khóc, mẹ khóc.
Chuyển sang máy mát xa. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết.
Hết 2 phút rồi mà chưa nhớ ra. Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc.