Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Hoặc… Nói chung vậy thôi. Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần.
Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng. Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí.
Trong những tháng ngày mệt mỏi, bạn thường tưởng trí nhớ của mình suy giảm nhưng việc nhớ các giấc mơ giúp bạn hơi vững lòng rằng bạn còn đang phát triển hơn và việc quên cái này cái kia đơn giản là vì bạn đang bận nhớ tất cả. Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn. Ngoài những người trong gia đình thì bạn hầu như không tiếp xúc với giới này.
Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé.
Bố xuống đường đi bộ về trước. Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt. Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ.
Chúng ta có hai cái rỗng. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy. Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để.
Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng. Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác.
Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực. Sách cũ thì cũng đừng xé chứ.
Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể.
Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn. Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu.