Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa. Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết. Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình.
Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình. Thế đã là tốt lắm rồi. Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa.
Để người ta phải nể. What Ive felt what Ive known never shine through what I know Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước.
Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra. Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài.
Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi. Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì.
Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại. Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu.
Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. Còn cái quần thì rộng thùng thình. Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng.
Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó.
Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được. Không ngủ cũng phải nằm. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm.
Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm. Gặp ở rất nhiều nơi. Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu.