Đừng ví ta với sự chung chung của số đông. Lũ mơ đôi lúc rất xảo quyệt và gây chia rẽ vì những thông tin đâu đâu mà chúng nhặt nhạnh về. Mệt và không thích thú.
Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé. Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ.
Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học. Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng.
Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy.
Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Thảo nào mà người ta khát hiện sinh. Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn.
Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn. Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không. Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt.
Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng. Đó cũng là một thứ trói buộc.
Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. Hầu hết là những người sống có trước có sau. Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia.
Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Mất cái giấc mơ đấy. Có thể cháu học đêm qua.
Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về… Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác.