Tương tự như thế, chúng ta cũng nên lập cho mình thứ tự của những việc cần làm, nếu không chúng ta sẽ bắt đầu một công việc, nhưng lại bị xao lãng bởi một việc khác, rồi sau đó sẽ cảm thấy như là mình chưa hoàn tất được việc gì cả. Đối với anh, cuộc đời xem như vô nghĩa và trống rỗng thật sự, không phương cứu chữa. So với những người khác, có thể anh ta phải đi chậm hơn, vất vả hơn - nhưng anh đã có những trải nghiệm cần có.
Hãy giữ liên lạc và chia sẻ những tin tức của gia đình. Lonnie ngồi trong chiếc ghế xích đu tại hiên nhà, nhẹ nhàng đưa tới đưa lui khi các phóng viên hỏi ông cảm thấy như thế nào vào ngày đặc biệt này. Phức tạp là ở chỗ việc đánh gôn đòi hỏi một loạt những động tác vặn mình, cách đưa gậy, góc đánh gậy, và kết quả lại luôn là một cú đánh hoàn hảo.
Hơn ai hết, họ hiểu rằng hạnh phúc vẫn luôn ở phía trước và toả sáng cho những tháng ngày hiện tại của họ. Và chúng ta đã từng trăn trở tìm cách để cảm nhận cuộc sống mình được hạnh phúc hơn. Bà từng bị đột quỵ tim hai lần và hiện đang mắc phải căn bệnh ung thư.
Điều gì đã khiến anh đi đến quyết định như thế? Chỉ có một: Steve Blass đã đánh mất sự tự tin của mình. Tương tự như thế, chúng ta cũng nên lập cho mình thứ tự của những việc cần làm, nếu không chúng ta sẽ bắt đầu một công việc, nhưng lại bị xao lãng bởi một việc khác, rồi sau đó sẽ cảm thấy như là mình chưa hoàn tất được việc gì cả. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại sự thoải mái, tự tin, mạnh dạo trước môi trường mới.
Tuy nhiên, Ramos vẫn luôn mong muốn sự nghiệp của mình tiến xa hơn nữa. Melody, một học sinh lớp 5 có cha đi lính. Doris đã bước vào tuổi bảy mươi.
Bạn là một người thầy, mỗi ngày bạn phải lên lớp với những học sinh, sinh viên quen thuộc để truyền đạt lại những kiến thức và kinh nghiệm của mình. Khi thị trường trở nên khó khăn, họ đã dốc toàn bộ tài sản vào việc kinh doanh nhưng vẫn không đủ, chẳng bao lâu sau họ làm ăn thua lỗ và mất hết tiền bạc. Cô luôn nói rằng - cả những người ra đi cũng như kẻ ở lại nên nhớ, "xa mặt" không có nghĩa là "cách lòng".
Sẽ có những lúc bạn rất buồn hay gặp điều không may trong cuộc sống, những lúc ấy bạn luôn có khuynh hướng muốn được than vãn, bày tỏ với ai đó và không muốn làm gì cả. Để kỷ niệm ngày về hưu, thầy hiệu trưởng quyết định tổ chức một buổi tiệc đánh dấu 30 năm cống hiến sự nghiệp của mình tại ngôi trường trung học ở Altoona, bang Pennsylvania. Hoá ra anh đã về trễ mấy tiếng mà quên gọi điện báo.
Hãy tự hỏi - hôm nay mình đã làm được gì? Nếu bạn tìm được câu trả lời và có thể nhận thấy sự tiến bộ của mình thì ngày hôm đó sẽ là một ngày có ích, một ngày thực sự tốt đẹp. Những người này có điểm gì chung? Có ai trong số họ tỏ ra bi quan - luôn luôn đợi chờ điều tệ hại nhất xẩy ra? Hẳn là không. Hạnh phúc ở đâu? Đôi khi có những người đến tận cuối cuộc đời vẫn thốt lên câu hỏi đó trong sự lẫn lộn, muộn màng và tiếc nuối.
Các thành viên trong gia đình Tom đều thích chơi bóng bàn. Sẽ cần thiết phải sống với quá khứ nếu đều đó có ý nghĩa với bạn nhưng đừng để quá khứ làm ảnh hướng không tốt đến hiện tại của chúng ta. Những người khác trong gia đình cảm thấy khó chịu vì sự cãi vã đó và bắt đầu lảng tránh họ hơn là giúp họ vượt qua bất hoà này.
Jill là một nhà giáo ưu tú đáng kính, cô dạy khối lớp 8 đã hơn 20 năm. Kiểu suy nghĩ này chỉ khiến chúng ta thêm buồn phiền và làm giảm khả năng sáng tạo của mình. Hãy nghĩ rằng mọi biến cố hay thất bại chỉ mang tính tạm thời