Tự dưng mẹ lại ra giá. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần.
Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình. Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác.
Rồi về tủ để đồ mặc đồ. Hồn nhiên đến đáng thương. - Ông còn lo xa hơn tôi.
Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào. Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này. Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy.
Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy. Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn.
Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn.
Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn.
Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy. Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận. Nhưng đó là chuyện lâu rồi.
Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm. Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Dù đôi khi như leo cột mỡ.
Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào. Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng.