Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Sống là gì nếu không có khoái cảm.
Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được. Thấy mặt mình mát lạnh.
Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con… Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây.
Tôi thôi xúc động rồi. Nhà văn nhìn vào mắt nàng. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên.
Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí. Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ.
Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ.
Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây. Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa.
Nó vẫn còn hoang dã. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa. Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế.
Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ. Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!. Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy.
Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Mà lại nghĩ về con người. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén.