Cứ theo đà đó, tim bạn làm một công việc kinh khủng như vậy trong năm, sáu, chín mươi năm cũng có khi. Nhưng ông thêm rằng: "Ba mươi năm sống trong Hải Quân đã làm cho tôi thành mặt dày mày dạn". Dưới đây là lời khuyên ấy mà tôi đã chép vào một bao thư trong khi tôi ngồi chờ được tiếp:
Bà kêu ca rằng cả ba chàng trể đều hà tiện và ích kỷ - mặc dầu mỗi lần lại chơi, bà ở nhà họ hàng tháng. Phải có một tinh thần và sống một đời vị tha mới được". Tôi biết một người sinh nhai bằng nghề xổ để mà rất khinh bỉ những kẻ khờ dại mang tiền lại "cúng" y.
Chúng tôi hỏi nhau: Nên làm thế nầy? Hay nên làm thế kia? Hay đừng làm gì hết? Chúng tôi cáu kỉnh ngồi không yên trong ghế, đi đi lại lại trong phòng, bàn cãi trong vòng lẩn quẩn. "Này anh Ted, anh nên coi đời của anh như cái đồng hồ cát. Năm 1929, một chuyện kỳ dị xảy ra làm náo động cả giáo giới.
Ông kể: "Tám năm trước, một hôm tôi khóa cửa nhà, leo lên xe hơi và lái về phía sông vì tôi tin ngày đó là ngày cuối cùng của tôi. Cuộc khủng hoảng ấy đã cho tôi một sức mạnh mà không bao giờ tôi ngờ có được. Tôi rất sợ có khách đến chơi.
Ta nên nhớ rằng một bắp thịt căng thẳng là một bắp thịt làm việc. Tôi ngẫng đầu, mạnh dạn đi xin một chân bán điện cụ. Rồi ông nhận thấy ông có tới 13 tật nặng, trong đó có ba tật này: bỏ phí thời giờ, quá thắc mắc về những chi tiết, hay cãi lý và chỉ trích kẻ khác.
Có lẽ tôi sẽ mất việc, và cũng có lẽ hãng sẽ gỡ bỏ bộ máy của tôi đi và như vậy cái vốn hai vạn mỹ kim mà Công ty đã bỏ vào việc đó sẽ tan ra khói. Nói một cách khác, chúng ta cần chú ý đến nỗi khó khăn song đừng lo lắng. Cầu nguyện có khác gì viết vấn đề đó lên giấy.
Nhưng về sau mỗi ngày một bớt. Phải nắm lấy ngày hôm nay và tấn hưởng cái thú của nó đi. Ông thú thiệt công việc bán kính ấy không dễ dàng đâu.
Và tôi làm quen với ông Burton S. Nhưng các người được đền đáp lại rất nhiều vì đã hưởng cái vui giúp trẻ nhỏ mà không cầu mong được đền đáp lại. Chúng tôi đem bơ, trứng lại tiệm tạp hóa đổi lấy bột, đường, cà phê.
Giữa đường ông không muốn đi nữa thì thôi, ngừng lại. Nếu đó là ý kiến của bạn thì bạn có quyền giữ nó. Tôi đã phải trải cái cảnh ngủ trong một căn phòng lạnh tới 15 độ dưới số không.
Thế mà cho tới khi tôi 14 tuổi, không bao giờ tôi được một đôi giày cao su. Ông ta nói trắng ngay: "Này cô, tôi đã thấy cô diễn và biết cô mắc cỡ vì bộ răng của cô". Tôi sẽ đọc loại sách cần phải gắng sức suy nghĩ và chú ý mới hiểu được.