Bob không bao giờ nói với một thái độ đe dọa hay thù ghét ai cả. • Họ có cả một khối óc khôi hài, không ngại nói biếm về chính mình. Một cá tính hài hước luôn sôi nổi kể chuyện, nhất là khi nói về thời niên thiếu của anh ở Hoboken, New Jesey.
Tôi đọc rất nhiều các bài diễn văn. Cách nói chuyện sẽ khác không chỉ ở từ ngữ, mà còn ở thái độ, và cả thanh điệu nữa. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện của Jack Kent Cooke, một trong những tỉ phú Mỹ, hy vọng bạn sẽ học hỏi được một vài điều lý thú trong bí quyết làm giàu của ông.
Al Pacino cũng là một nhân vật có óc khôi hài hết sức tự nhiên. Sau 16 năm thi đấu, John hiện đã giải nghệ và làm phát thanh viên trên làn sóng Baltimore Orioles. Nhưng dẫu sao tôi cũng muốn nói rằng đây là một điều tốt đẹp cho các cầu thủ bóng chày.
Nếu nói một cách khéo léo như thế, mọi việc rồi sẽ ổn cả. Cả Bob Woolf lẫn Herb Cohen đều có một nguyên tắc chung: Phải tạo nên những chiến thắng thật sự. Hoặc những điều mang tính rất riêng tư và tế nhị.
Khán giả thấy tôi đột nhiên biến mất. Nếu không thì xem như bạn bị lạc quẻ. Đừng bao giờ ngắt lời người khác chỉ vì nóng lòng muốn kể một câu chuyện vui nào đó của bạn.
Nhưng tôi không chắc là tôi có trả lời câu hỏi của ngài một cách hoàn hảo hay không Trái lại những buổi họp nhàm chán và vì sao nhàm chán thì tất cả chúng ta ai cũng biết. Không khéo thì dễ bị nổi tiếng là người ngồi lê đôi mách.
Nhất là khi bạn chẳng có liên quan gì đến một đề tài nào đó đang được bàn tán. Nhưng khi đang nói câu thứ nhất, bạn có thể vạch ra trong đầu câu thứ hai. Cơn bão tuyết không phải do chúng tôi gây ra.
Nếu làm như vậy, ngay tức khắc khán giả sẽ biết rằng tôi đang nói thật. Thế mới biết trong buôn bán thì cách nói khôn khéo có ý nghĩa rất quan trọng. Và những lời nói mãnh liệt của ông có lẽ sẽ mãi mãi không phai đối với các sinh viên trường Harrow, ngày 29/10/1941: Không bao giờ nhượng bộ - không bao giờ - không bao giờ - không nhượng bộ trước bất cứ thế lực nào dù lớn lao hay nhỏ bé, khổng lồ hay vặt vãnh.
Cha tôi đặt chân đến mảnh đất này khi ông còn làm một thanh niên trai tráng. Ấy vậy mà khi bước vào phòng phát thanh, tim tôi cứ đập thình thịch. Tội nghiệp Moppo, nó lừng lững bước vào khán phòng, nhìn tấm băng rôn, rồi nghệch mặt ra không hiểu gì…
Vấn đề nào cũng có hai mặt của nó. Sau khi cơn giận dịu đi phần nào, ông nói: Tôi thích anh. Chỉ còn một việc nữa…