Bàn tay kia cũng không phải của nàng. Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ. Anh dạy em, biết, quay ngay.
Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai. Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng.
Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí. Vật chất? Bạn đâu có. Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó.
Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu.
Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng. Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi. Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi.
Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ.
Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy.
Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều. Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần.
Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi. Có khá nhiều nhân vật mặc áo bành tô.
Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra. Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai. Nước mắt tôi lại rơi.