Cậu không biết là chín mươi phần trăm những người từng trúng vé số đã phá sản hay trở về tình cảnh trước đây trong vòng cchưa đầy mười năm kể từ ngày họ trúng số sao? Ngược lại, sự may mắn thật sự có thể đến với ta nếu ta thật lòng mong nó đến. Không ai nghĩ là sẽ tìm thấy cây bốn lá ở đấy. Nott nghĩ rằng có lẽ thần Gnome đang nói dối.
- Ngược lại à? - Max ngạc nhiên không biết Jim đang ám chỉ điều gì. Nott thật sự chán nản. Vì thế Nott lên tiếng chào bà:
- Bởi vì hắn đã lừa mi. Vì thế Nott lên tiếng chào bà: Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi có một phù thủy tên là Merlin.
- Nó cần nhiều ánh sáng cũng như là bóng râm vậy. Sao Nott lại có thể tin lời mụ ta nhỉ? Anh ấy không biết rằng là một hiệp sĩ thì điều quan trọng nhất là không được đánh mất niềm tin, không nên bận tâm và bị ảnh hưởng bởi lời lẽ của những kẻ không chắc là có thiện ý tốt, ngay cả khi họ giả bộ tốt với mình vì một động cơ nào đó. Và rõ ràng là điều này đang diễn ra với Nott.
Ai cũng muốn mình sẽ là vị chủ nhân của Cây Bốn Lá thần kỳ đó. Chính ta đã đưa ra lời nguyền: "Bất cứ người nào nhổ phải cây bốn lá sẽ chết trong ba ngày" Nhưng nếu trước bình minh ngày mai mà không ai nhổ nó thì Merlin sẽ phải chết vào lúc đó. Bà chắc chắn sẽ giúp được ta.
Điều tồi tệ nhất chính là cái cảm giác buồn bã mà anh đang cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết, đó là: anh chắc chắn rằng sẽ không bao giờ gặp được may mắn trong cuộc đời mình, chứ nếu không thì bây giờ anh hẳn đã tìm được Cây Bốn Lá thần kỳ rồi. - Nếu vậy thì anh còn ở đây làm gì? Sao anh không trở về lâu đài của mình đi? Giờ thì anh chẳng có thể làm gì được nữa.
- Lúc đầu tôi phải vừa may vừa bán. Luôn trung thành với các nguyên tắc của mình, chàng đã hành động và không trì hoãn những việc cần làm. Nhưng khách hàng có biết gì về các loại tốt hay xấu đâu.
Các người phải băng qua mười hai ngọn đồi mới đến đó được. Ông ta là một phù thủy bậc thầy tính tình nghĩ hiệp và rất giỏi các phép thuật cùng với kiến thức uyên bác nên rất được mọi người xa gần nể phục, kính trọng. Ông xúc động nhìn hiệp sĩ áo trắng một hồi lâu.
Khi nhận thấy thần Gió đã dần lặng im tiếng hú, chàng vội lên tiếng bày tỏ lòng biết ơn chân thành của mình: Sẽ có lúc anh cần dùng đến hay trao cho người cần đến nó. - Mọi người bình tĩnh nào! Ta vẫn chưa nói hết mà.
- Có chắc là ông đang không nói dối ta không? Hay là ông đã nói với gã Sid - hiệp sĩ áo trắng cưỡi con bạch mã - về cái cây đó rồi! " Nghĩ về sự thất bại của người khác làm Nott cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái hơn, thậm chí cả thích thú nữa. Ông ấy là Jim - cũng khoảng tuổi Max - cái tuổi sáu mươi nhưng lại có gương mặt trông thật khắc khổ bởi những năm tháng dãi dầu nắng mưa in đậm trên mái tóc đã bạc quá nửa, thế nhưng trong dáng đi của ông cũng toát lên một tư thế kiêu hãnh và đầy tự trọng.