Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ. Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Mực thước và tự nhiên.
Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết. Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng.
Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường.
Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Hình như mắt tôi rơm rớm. Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng.
Và cũng thật dễ hiểu. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái.
Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Đời sống họ không cần những sự kinh động. Thôi, tôi trôi qua em rồi.
Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Hắn phải lừa phỉnh mình. Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình.
Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp. Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc. À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình.
Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn.
Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì. Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn.