Sau vào phòng riêng của bác sĩ; trông nét mặt ông mà chúng tôi kinh hoàng. Tôi biết! Tôi biết vậy!! Tôi biết chắc vậy!!! Tôi đã mục kích cả 100 lần những sự thay đổi không sao tin được. Ngọn núi ấy là ngọn Edith Cavell, lấy tên một viên nữ khán hộ người Anh, ngày 12 tháng chạp năm 1915 đã can đảm và bình tĩnh đứng như một thần nữ trước đội quân hành hình Đức.
Quần áo tôi thì bằng vải thô, vừa chật, vừa không hợp với hình vóc, cố nhiên lại không đúng thời trang nữa. Các vị bác sĩ ngạc nhiên vô cùng. Ông lại nói: "Nếu tối đến, tôi thấy mệt lắm hoặc quạu quọ - quạu quọ tức là thần kinh mệt rồi đó - thì chắc chắn là ban ngày tôi chẳng làm được việc gì hết, về lượng cũng như về phẩm".
Hai mươi năm trước, tôi đóng cửa phòng luật của tôi để làm đại lý cho một công ty bán sách luật. Và tôi ghét ông chủ của tôi biết bao, cái người mà lúc nào cũng rầy la, quạ quọ. Họ bàn cãi rất nhiều mà quyết định rất ít.
Vậy nói riêng về bộ óc thì "sau 8 hay giờ làm việc, nó vẫn minh mẫn như lúc mới đầu". Thôi đừng điên nữa, ở đời ai mà khỏi chết? Ta đã phải làm công việc đó, không thì bị bắn. Khi lần đầu thấy khoảng đất mới đã mua được, ông hết sức thất vọng.
Một người bạn thân đánh dây thép gọi ba tôi về ngay; và trong khi vội vàng, ba tôi chẳng may bị xe hơi cán ở Salines. Sau bữa cơm tối, tôi đóng cửa ngồi một mình, mở cuốn sổ rồi nhớ lại hết những cuội hội đàm bàn cãi và hộp họp từ sáng thứ hai. Trong những chương trên, tôi đã nói chúng ta nên làm gì khi bị chỉ trích một cách bất công.
BẢY CÁCH LUYỆN TINH THẦN ĐỂ ĐƯỢC THẢNH THƠI VÀ HOAN HỈ Rồi ta mua giấy tàu. Khi vợ y thình lình đau, y lo quá, sinh ngay chứng đau răng.
Nhưng tôi lại biết một người mất cả hai chân mà còn thành công trong việc chuyển bất lợi thành thắng lợi: Ông Ben Fortson. "Một phần lớn cái mà ta gọi là hoạ. Vậy muốn diệt tật hay lo, để nó đừng diệt ta, bạn nên theo quy tắc này:
Đây là nguyên nhân thứ nhất: Ông theo lớp giảng của tôi. Vậy sao không rán thích nó đi".
Nhờ đó ông luyện được lối văn tự nhiên rõ ràng, có duyên, hấp dẫn một cách lạ lùng. Hồi nọ, tôi nuôi bò trong 12 năm trời. Nghĩ vậy tôi liền tự nhủ: "Được lắm, phá sản thì cũng đành.
Những bệnh đó không phải là tưởng tượng, tôi biết rõ vậy, vì chính tôi đã bị ung thư bao tử trong 12 năm trời. Không bao giờ các người lại thăm viện. Bọn đó lưng dài vai rộng, nhưng không biết chút gì về các chất nổ hết.