Đây chính là cái định kiến mê muộn gây ra ảo tướng về sự cứu rỗi trong tương lai. Chắc hẳn tình thương cũng là một trong số những cánh cổng ấy? Nó có thể ác liệt và hủy hoại.
Đây là sự chia cắt nội tâm để phải sống với nó thì quả là điên rồ. Biện pháp chọn dùng khác là buông bỏ phản ứng tiêu cực, bạn có thể làm cho nó biến mất đi bằng cách tưởng tượng bản thân trở nên trong suốt đối với nguyên nhân bên ngoài gây ra phản ứng ấy. Nếu bạn biết chỗ nhìn, bạn sẽ thấy nó ở khắp nơi.
Không người nào sống hoàn toàn không có khổ đau và sầu muộn. Khí chuyển động; còn cõi Bất thị hiện thì tĩnh lặng. Hãy lưu giữ phần nào chú ý vào bên trong, chớ để cho nó trôi đi hết.
Khi bạn bắt đầu giải trừ sự đồng hóa và trở thành chủ thể quan sát, thì cái quầng chứa nhóm đau khổ sẽ còn tiếp tục hoạt động một thời gian nữa và sẽ ra sức đánh lừa bạn đồng hóa với nó trở lại. Về mặt tích cực, bạn “đang yêu” người bạn tình. Có thể bạn sẽ trúng thưởng 10 triệu đôla, nhưng thay đổi kiểu đó chỉ là chuyển biến hời hợt.
khi tình hình này diễn ra – và nó không ngừng xảy ra cho hầu hết mọi người – bạn không còn lưu trú trong cơ thể mình được. Có một chỗ dành cho tâm trí và kiến thức thuộc tâm trí. Aldous Huxley sáng tác tập tiểu thuyết nhan đề Island vào những năm cuối đời khi ông quan tâm khá nhiều đến các giáo lý tâm linh.
Tôi không hiểu, nhưng tôi nhận ra một thứ gì đó vô hình mà tôi cảm nhận là bản tính của cội cây đó, tinh thần nội tại của nó, nếu ông thích gọi như thế. Người ấy tác động đến bạn giống như ma túy vậy. Giữ vững cái tri kiến ấy đừng để cho nó nhạt nhòa đi, và hãy là cái tri kiến này.
Nếu bạn thực sự ý thức nó, cái khuôn mẫu suy nghĩ và hành vi này sẽ bị giải trừ, bởi vì muốn có thêm đau khổ là điên loạn, và chẳng có ai điên loạn một cách có ý thức cả. Trạng thái ý thức của bạn lúc ấy sẽ không còn bị chi phối bởi các điều kiện bên ngoài nữa. Chúng hàm ý tôi có gì đó không ổn, như thể tôi đang bị phán xét vậy.
Một số sẽ tấn công những người xung quanh hay gần gũi bạn, còn một số khác có thể quay lại tấn công bạn, tấn công chủ nhân của chúng. Nói chính xác hơn rất thường khi không phải bạn dùng tâm trí một cách sai lầm – mà thường thì bạn không hề dùng đến nó. Biện pháp chọn dùng khác là buông bỏ phản ứng tiêu cực, bạn có thể làm cho nó biến mất đi bằng cách tưởng tượng bản thân trở nên trong suốt đối với nguyên nhân bên ngoài gây ra phản ứng ấy.
Phải chăng bạn bị stress? Bạn có bận rộn hướng đến tương lai đến mức hiện tại bị giản lược thành một phương tiện để tiến tới đó không? Stress nảy sinh bởi tình trạng đang “ở đây” nhưng bạn lại muốn “đến nơi đó”, hoặc đang ở hiện tại mà lại muốn mình ở tương lai. Lúc ấy thứ duy nhất thực sự quan trọng thiếu vắng trong cuộc sống của bạn chính là tri kiến về cái tôi sâu thẳm của bạn – cái thực tại vô hình và bất hoại của bạn. Hãy sử dụng trọn vẹn các giác quan của bạn.
Tình hình này không cần phải kéo dài, chỉ chừng vài giây là được. Năng lượng được rút ra từ tâm trí sẽ tăng cường cho sự hiện trú. Đừng để trói buộc vào bất cứ một thuật ngữ nào cả.