Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi. What Ive felt what Ive known never shine through what I know
Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong.
Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật. Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu. Nhưng thấy cũng hay hay.
Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi. Chính trị là một cuộc chiến. Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm.
Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Tôi cười khùng khục trong họng.
Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.
Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ.
Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi. Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào?
Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn. - Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy. Rồi ông lại bảo: Thôi.
Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy. Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác. Người ta, người ta lấy đấy chứ.