Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi. Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn.
Phải cạo râu đi nghe chưa. Tôi không đuổi nó nữa. Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau.
Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn. Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không.
Hoặc có nhưng không nhiều. Để trẻ con bớt dần phải khóc. Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết.
Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng. Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc.
Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn. Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì.
Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau. Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.
Có người cười toe toét. Nó cùng tham gia giải với bạn. Nhà văn bỗng cảm thấy buồn.
Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo. Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại.
Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản. Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm.