Sự thật về thất bại của anh ta không làm tôi thích thú lắm ;nhưng điều mà tôi quan tâm là :Làm thế nào anh ta chấp nhận được thất bại >Ngay sau đó ,anh ta đã làm gì ?Anh ta có thoái chí không?Anh ta có bị trượt dốc luôn không ?Anh ta có kết luận rằng mình đã mắc phải sai lầm trong nghề nghiệp và cố gắng làm điều gì khác nữa không ?Hay anh ấy gắng gượng đứng lên và bắt đầu lại từ đầu bằng cách quyết định quên đi thất bại ? Kết quả học tập của tôi không đủ để học tiếp năm sau lấy bằng danh dự. Nơi những người khác thành công,bạn cũng có thể thành công
Liệu bạn có ngồi lái trong chiếc xe mới toanh thay vì giam mình trong phòng ? Xin nhắc bạn rằng đối với tôi, một người tán thành chủ trương “Tự mình làm chủ”, một “huấn luyện viên” của các thương gia, việc đi xin việc và làm công cho người khác là một viên thuốc vừa đắng vừa khó nuốt mà tôi phải cố nuốt, nhưng dù sao tôi cũng đã vượt qua được. Suốt ngày, anh cứ đi hết nhà này đến nhà khác để bán hoa.
Chúng là một phần của cuộc hành trình đến đích của ta . Dần dà ý nghĩa của nó mới lóe lên trong đầu tôi. Sao thầy lại có thể nhận xét tôi một cách nhanh chóng là tôi không có đủ thực lực?”.
Từ các phát biểu của họ, chúng ta biết rằng những con người kiên trì được làm từ loại chất liệu gì. Từ một phóng viên đẳng cấp thấp, ông trở thành một nhà báo và chính khách. Lai Dong Jin sinh ra trong một gia đình có 14 con.
Đấy là nơi nguy hiểm đanh rình rập. Woolworth nêu ra ý tưởng về một-đồng-kẽm-và-một-đồng-hào(đồng 5 xu và đồng một hào) với ông chủ,chủ của ông đã bác bỏ thẳng thừng và nói "ý tưởng này quá mạo hiểm và cũng không có đủ hàng hóa để bán với 5 và 10 xu". Trong tình trạng này, chúng ta sẽ lo lắng về nhiều việc khác, chẳng hạn như những người khác sẽ nói gì, nghĩ gì .
Mỗi ngày chúng ta bị nhấn chìm bởi các chương trình TV, radio, sách báo, tạp chí, vv… Bạn có thể tận dụng sự thất bại . Vì vậy mà ở tuổi 21, sau khi học song ở y khoa thì ông tình nguyện làm việc ở khoa ngoại.
Ông hiện là giám đốc Viện phát triển và hợp tác Mekong, chủ tịch ủy ban ưng thư của đại học Khon Kaen. Ta không có cách nào khác ngoài việc học hỏi đẻ có thể tránh không gặp chúng nữa . Hôm nay tôi xin ca ngợi Christopher Columbus – vì tôi thấy ông, một tù nhân giữa đống dây xích, “phần thưởng” dành cho ông vì sự hy sinh của ông trong việc dong buồm đến những vùng biển chưa được biết đến trên bản đồ, để khám phá ra một lục địa vô danh và chứng minh rằng trái đất tròn.
Bà cũng là tác giả của quyển sách bán chạy “Motuvasi Memburu Kejayaan” ( Động cơ để đạt được mục đích). Chúng ta thường nghe người ta hỏi làm gì để thành công. Ông được gán cho biệt danh « kẻ vào tù ra khám ».
Nhờ tập thiền, bà có thể điều khiển cơ thể và vượt qua đau đớn mà không cần đến viên thuốc nào. Thú nhận, tôi đã quên béng nó suốt cả năm trời. Trong khi những người khác một ngày làm 8 tiếng thì ông một ngày làm 16 tiếng.
Nếu chúng không gấp gáp lên thì sẽ quá trễ để chúng học được một điều gì đó từ thất bại đó. Hãy thử tưởng tượng xem sẽ có bao nhiêu phát minh, sáng kiến được đưa ra. Vâng,nhiều người trong chúng ta quá rập khuôn trong nghề nghiệp hoặc quá lệ thuộc các kĩ năng đã hình thành từ nhỏ .