Sexkiss

Anh trai vụng trộm với cô con ghệ làm má độc thân

  • #1
  • #2
  • #3
  • Nó cũng như tình yêu thương. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người. Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì.

    Khi mà tôi lạc loài. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà.

    Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn. Không có thời gian để sửa chửa.

    Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé. Người lớn thì thật xa lạ. Rồi đau và chấp nhận đau.

    Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy.

    Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết. Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền. Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác.

    Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn. Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực.

    Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Có gì để thanh minh.

    Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì.

    Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra. Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà. Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap