Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Mà phần lớn vì bạn mất tự do. Thôi ạ, cháu chả biết nói gì.
Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Độ này, bố hay nhường.
Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi. Và biết rằng mình biết ít thế nào.
Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt. Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang.
Người lớn thì thật xa lạ. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Cái nào không nhớ được thì cũng tốt.
Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể. Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường. Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích.
Hoặc biết nhưng không rõ. Hiện sinh hết thì còn gì là người. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột.
Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu! Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó. Cuối cùng thì sự việc cũng ổn thỏa, cô tôi gọi điện, bác tôi đến, khéo léo nói về những mối quan hệ.
Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không. Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu. Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác).
Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng.