Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán.
Cái đó phải tự do chứ ạ. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác. Thế thì là thiên tài thế nào được.
Đầu và da mặt bạn mát lạnh. Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm. Một số người giúp đỡ nhiều.
Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi cũng không phản đối đâu. Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.
Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới.
Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ. Sáng nay chép bài một tí. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi.
Tất nhiên sống theo cách của bạn, dù bạn thôi đánh nhau từ lâu, cũng không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ đấm vỡ mặt ai trong cái kiểu đời sống này. Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình. Chỉ là ta đang viết.
Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận.
Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố. Hơn thế, nếu nghệ sỹ chơi thể thao và tạo được phong trào thì không những xóa bỏ bớt quan niệm nghệ sỹ dở dở ương ương, bệnh hoạn, yếu ớt mà còn, vì thế, kích thích cộng đồng hình thành thói quen rèn luyện sức khỏe.