Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Lần sau rút kinh nghiệm nhé. Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút.
Tôi không đuổi nó nữa. Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó.
Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn. Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200. Tôi thôi xúc động rồi.
Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó. Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được. Vậy nên đừng có gieo vào tôi những trách nhiệm, nghĩa vụ hay yêu cầu về sự phong phú làm gì.
Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng. Ngày hôm qua cháu không học gì cả.
Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi. Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận. Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ.
Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức. Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái.
Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử.
Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Những cái đó rồi sẽ đến, không tránh được. Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé.
Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng. Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm.