Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau. Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân. Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác.
Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Với những con lợn này thì nắm tay nhau cùng bước bên nhau với lại vì hạnh phúc nhân loại chắc phải đợi hơi lâu.
Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh. Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết.
Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ. Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn.
Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra. Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào. Thế có phải đỡ cho cả hai không.
Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi. Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên.
Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa. Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo. Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay.
Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Và có lẽ cả hướng thiện.
Tóm lại là không được bi quan. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán. Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu.
Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận. Chia luôn thành hai phe ẩu đả.