Bạn lựa một thời đại hoặc một đầu đề, hoặc một tác giả thôi. Bạn có nhớ, buổi sáng đó, nhận được một bức thư khiến bạn lo lắng, cân nhắc kỹ lưỡng khi trả lời không. Một thất bại vẻ vang không đưa tới đâu cả, nhưng một thành công nho nhỏ sẽ đưa tới một thành công không nhỏ đâu.
Mỗi người và trường hợp mỗi người đều riêng biệt. Nó đã là lòng bạn rung động và sẽ làm lòng bạn rung động. Điều thứ nhì là phải vừa đọc vừa suy nghĩ.
Thưa bạn, nếu vậy, xin bạn thứ lỗi cho tôi, bạn chính là người mà tôi tìm đỏ mắt trong bốn chục năm qua. Tôi nhắc nhở rằng cần phải hy sinh và có một quyết tâm vĩ đại mới được. Thành thử chúng tôi không thể .
Bây giờ thì tôi hết mắc cỡ rồi. Bước đầu nên rất chậm, có thể chậm một cách quá đáng nhưng phải rất đều đặn. Bạn sẽ thấy kết quả.
Tại sao tôi phải vô lý đến mắc cỡ vì điều đó nhỉ? Hỡi người đời, anh phải tự biết anh. Thưa bạn, tôi nhiệt liệt lập lại rằng tôi viết cho bạn đấy. tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ.
Điều thứ nhì là phải vừa đọc vừa suy nghĩ. Tôi xin để bạn ở lại đó tới 6 giờ chiều. Cho nên riêng tôi, tôi yêu sự gắng sức lắm.
Đáng lẽ tôi chỉ cho bạn thì xin bạn chỉ lại cho tôi. Nếu chương trình có vẻ bó buộc quá mà lại không muốn thay đổi thì có một cách là cố ý bình tĩnh bỏ phí bớt thì giờ đi trong lúc công việc này chuyển qua công việc khác. Ai là người trong chúng ta không tự nhủ rằng: "khi nào có thêm chút thì giờ, sẽ làm việc này, việc nọ"?
Ý muốn đó có nhiều tên. Vậy đợi tới tuần sau hoặc ngày mai là việc không lợi gì cả. Tôi có thể nghe óc bạn như nghe điện thoại ở nên tai tôi vậy.
Một thất bại vẻ vang không đưa tới đâu cả, nhưng một thành công nho nhỏ sẽ đưa tới một thành công không nhỏ đâu. Quyết tâm ngừng công việc lại để tránh cái nguy đó, là một giải pháp vô ích. Nhưng việc không dễ đâu ban nhé.
Bạn chưa biết thưởng thức tường tận từng tiếng vì bạn chưa bao giờ luyện tai nghe như vậy. Và bây giờ tôi phải xét đến vấn đề là nên coi tuần lễ có sáu hay bảy ngày. Vậy mà bạn đương đi tìm hạnh phúc, phải không? Bạn tìm thấy nó chưa?