Sau đó,anh xuất hiện trong 1 số phim đầu tiên của điện ảnh Hong Kong với vai trò người đóng thế và bằng nỗ lực của bản thân ,anh tiến dần tới vị trí điều phối viên các màn nguy hiểm ,rồi làm đạo diễn . Không ai phủ nhận điều này. Tôi đọc hết ngày này sang ngày khác cho đến khi một người bạn cùng trường ở phòng bên cạnh thấy tôi quá mê quyển sách này nên đã mach cho tôi biết nó đã được ghi âm trong một cuộn băng.
Cô vẫn tiếp tục sự nghiệp và trở thành "nữ hoàng của sân khấu Mĩ" dù không cao lắm! Cuộc đời chúng ta cũng thế. Tôi quá bận rộn nên chẳng còn thời gian đâu để tội nghiệp bản thân.
“Con người không chỉ lo lắng về những điều đang xảy ra, mà còn lo lắng cho quan điểm của họ về những điều đang xảy ra. Kết quả học tập của tôi không đủ để học tiếp năm sau lấy bằng danh dự. Là người con thứ 5 trong một gia điình có 6 người con, Coring sống với cha mẹ và bà nội, có một sạp bán chuối, giấm, dép bằng gỗ và đủ loại hàng hóa khác.
Dù không có nỗi sợ hãi, cũng xin ghi nhớ rằng dù bạn làm bất cứ điều gì, hãy biết chắc rằng mọi điều bạn làm không gây hại cho người khác mà trái lại đem lại lợi ích cho mọi người. "Có lẽ người Mã Lai cho rằng bằng cách nắm lấy điều dễ dàng ,họ sẽ không cần phải đối mặt với những thử thách mà các cộng đống khác đang phải đương đầu như :chiến tranh,nạn đói và cảnh « nghèo rớt mùng tơi ». Liệu bạn có dám làm những điều mà trướn đây chưa ai dám làm ?
Gan của bà bị rách và một phần cánh tay gần vai bị nứt và bị gãy. Từ đó về sau, câu nói đó đã khiến tôi phải xấu hổ khi tôi muốn than vãn. "Thất bại duy nhất trong cuộc đời một người là đã sống mà không học hỏi ".
“ Hãy chịu trách nhiệm về những suy nghĩ của bạn để có thể làm phiền những điều gì bạn muốn”. Dương như, phương châm ngày nay của chúng ta là “ Hối hả, Lo lắng, An táng”. Lúc đó, tôi nghĩ tôi sẽ kkhoong bao giờ để bất kì ai nhìn tôi và nghĩ: “Cô ấy thì biết gì cơ chứ”.
“Khi còn là một người trẻ tuổi, tôi quan sát thấy cứ 10 việc tôi làm thì có 9 việc thất bại. Điều gì sảy ra chẳng quan trọng lắm. Có một nông dân ao ước được thấy lúa của mình lớn nhanh.
Nhưng dù thế nào đi nữa, điều đó cũng dẫn đến kết cục là sự sỉ nhục mà xã hội “dành cho” sự thất bại, điều này dẫn dắt ta trở lại với những gì tôi đã nhắc đến trong chương trước – xã hội đã áp đặt một giá trị hết sức thấp kém và tiêu cực lên kinh nghiệm thất bại. Sau cùng, bà bị thu hút vào công việc lắng nghe những chuyện đau buồn và bất hạnh của người khác đến nỗi bà quên cả việc kiếm hạt mù tạc thần kỳ, mà không nhận ra rằng chính điều đó đã thực sự làm dau khổ biến khỏi cuộc đời bà. Nói thật với các bạn , tôi dường như đã “chết”.
Cha tôi lớn lên với ý nghĩ rằng cách dạy con tốt nhất trong mọi trường hợp là phải thật “nghiêm khắc” và “cứng rắn”. Đến khi hoàn thành ,người ta hi vọng nơi này có thể đón được 1 triệu người thiền định cùng 1 lúc ! Đó là sự thật-hãy thử hỏi thợ kim hoàn,họ sẽ cho bạn biết.
Thậm chí có cả nhữn trường hợp các bà mẹ tự mình tham gia các lớp học thêm và thật sự việc này sẽ giúp ích cho con họ ở trường? Rồi việc gì sẽ sảy ra nữa đây? Tôi hi vọng chúng ta sẽ nhận ra trước khi quá muộn. Hawking đã can đảm chiến đấu chống lại căn bệnh khiến cho tay và thanh quản bị tê liệt. Nhờ tập thiền, bà có thể điều khiển cơ thể và vượt qua đau đớn mà không cần đến viên thuốc nào.