Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe.
Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh. Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra? Nhưng đặt mục tiêu rồi.
Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ.
Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Đi ra chợ Đồng Xuân chọn hàng, vất vả đèo về, rồi bán được lãi cũng thú vị lắm chứ. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ.
Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Đời sống họ không cần những sự kinh động.
Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay. Và lại thấy quyển sách bị xé. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng.
Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa. Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi. Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu.
Nhưng đó không phải là cái bạn muốn. Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ. Sách cũ thì cũng đừng xé chứ.
Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen. Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.
Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui. Thích làm cả cái mình không thích.