Khi theo các buổi học, tôi đã ghi được những quan điểm sau đây và xin đem cống hiến các bà nội trợ: Nhưng tôi không biện vào bảng thống kê một số bảo đảm đáng giá 750. Tên chàng là William Osler.
Bài Tựa này, cụ Nguyễn Hiến Lê viết từ năm 1951, lúc cụ dạy học ở Long Xuyên. ĐỊNH THỨC thần hiệu của H. Tôi sẽ trở về phòng giấy xét lại cách làm việc của tôi mới được.
Nghĩ vậy, tôi thấy dễ chịu hơn. Carrier, ở chương II phần nhất có thể giải quyết được hết thấy những vấn đề rắc rối không? Tất nhiên là không. Vì đã quen, tôi ngủ trên lưng ngựa mà không sao hết.
Nếu tôi đủ can đảm thì đêm ấy tôi cũng đã tự tử như vậy. Điều gì đã không tránh được thì lo buồn làm gì? Ông tiếp: "Nhờ đó tôi thấy tự chủ được mình.
Nếu kể chuyện họ, có thể viết thành một cuốn sách được. Gia đình tôi là một vọng tộc ở Philadelphie. Vì nếu ngăn cảm thì họ gây rối liền.
Ông kể: "Tám năm trước, một hôm tôi khóa cửa nhà, leo lên xe hơi và lái về phía sông vì tôi tin ngày đó là ngày cuối cùng của tôi. Tôi viết thư xin việc ông chủ cũ của tôi là ông Leon Roach ở Công ty Roach-Fowler và được cử làm lại việc cũ. Tôi chỉ cho họ cách tính.
Đây mới là đoạn lạ lùng của cây chuyện. Chính đứa nhỏ này cũng vì khổ cực mà đã cố gắng tự rèn luyện để trở nên người. Angelo Patri đã viết 13 cuốn sách và hàng ngàn bài báo về giáo dục nhi đồng.
Hắn nói hắn có đủ tài liệu, bằng cớ về hành động bất lương của bọn tài xế của tôi và nếu tôi không chịu đút lót hắn sẽ tư những tài liệu đó sang Biện lý cuộc. Ba tôi bị bất đắc kỳ tử, còn má tôi thì từ bỏ nhà đi, cách đây 19 năm, tôi không được gặp, cả hai đứa em gán nhỏ má tôi dắt theo cũng biệt dạng. Và khi chúng tôi tới không thấy ông đương nguyền rủa muỗi mà lại thấy ông đương thổi còi.
Chủ trương của tôi là dịch sách "Học làm người" như hai cuốn đó thì chỉ nên dịch thoát, có thể cắt bớt, tóm tắt, sửa đổi một chút cho thích hợp với người mình miễn là không phản ý tác giả; nhờ vậy mà bản dịch của chúng tôi rất lưu loát, không có "dấu vết dịch", độc giả rất thích. Nhưng nay đã có nhà tôi khuyên tôi bình tĩnh. Đoạn hỏi đến mẹ cha.
Vài ngày sau khi Kipling đạp xe máy trên đường, thình lình gặp người anh vợ đánh xe ngựa ra cản lộ. Nói rộng ra, thì con người hoạt động trong một khu vực hẹp hòi quá, so với khả năng thênh thang của họ. Và tôi đã chết điếng thật, nếu không có sẵm một phương pháp nhất định để giải quyết những nỗi khó khăn.