Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò. Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi. Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát.
Suy ra bạn sai và bảo thủ. Giọng mẹ bắt đầu ướt. Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy.
Hắn không thể tự tha thứ cho mình. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ.
Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Đó gọi là biết chơi.
Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú.
Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng. Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được.
Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn. Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc. Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo.
Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì.
khi dần xuất hiện những kẻ trong chúng mày bị giết chết một cách dã man như trong những phim về bọn bệnh hoạn có lẽ chúng mày mới biết đến y đức Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang.
Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này. Đến chỗ học không phải để học.