Phim chưa hết thì vợ gã đón con về. Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối.
Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Sách phôtô, giấy rất dễ cháy.
Nhưng lí trí không cho phép. Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm. Nên bạn bỏ qua như không.
Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn. Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy.
Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp… Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức.
Hiếm người thấy đỏ mặt. Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Tôi không hề phản đối.
Mi thì làm sao điên hoặc chết được. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện. Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết.
Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình. Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.
Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa. Chuông điện thoại reo.
Đốt xong thấy người hơi nhẹ. Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này.