Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc. Nhưng thấy cũng hay hay. Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần.
Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không. Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ.
Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái.
Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế. Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh. Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống.
Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài.
Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200.
Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới.
Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Bác gái lấy túi chườm nóng đặt lên ngực cho, bảo: Căn bản tại con ngủ nằm sấp. Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được.
Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi. Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông.
Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề. Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều.