Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục.
- Rất tiếc là không thể, thưa ông. Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não. Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát.
Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ.
Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó. Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp.
Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp.
Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu. Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan.
Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì. Tôi cũng không phản đối đâu.
Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh. Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện. Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia.
Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác. Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện. Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra.
Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài. Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi.