Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm.
Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ. Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng.
Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.
Cháu mai sau là chúa sợ vợ. Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn. Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau.
Và có thể kiếm ra tiền từ công việc ấy. Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau. Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới.
Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy. Hồn nhiên đến đáng sợ. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật.
Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất. Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn. Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình.
Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận. Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo. Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê.
Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ.
Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ. Với họ, viết không có tị ti nào là học. Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi.