Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp.
Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều. Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình.
Hôm nay chị bạn ra viện. Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ. Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui.
Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên. Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã. 8 giờ dậy thì cái ngực lại rát.
Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Có một thứ bất biến, đó là tất cả. Nó cũng không thích tôi lắm.
Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích. Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại.
Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui. Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu.
Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau. Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa. Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi.
Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi. Rồi đến nằm bên nàng. Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ.
Ngồi nghe giảng và chép bài. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. What Ive felt what Ive known never shine through what I know