Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Và như thế, em hiện hữu.
Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật. Chỉ hơi rờn rợn và xa cách. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.
Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy. Hai bên dè chừng nhau.
Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy. Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì. Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để.
Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành.
Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn. Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế. Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó.
Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được. Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp.
Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này. Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn. Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả.
Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Nhưng bác nói: Bật dậy nào.
Ngại nói là ta mất xe. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn.