Eisenstat cũng phải đối mặt với Jobs trực tiếp và nói điều tương tự: ông thích Jobs nhưng muốn ủng hộ Sculley. Nó là sức mạnh điên cuồng. Và dĩ nhiên là anh chàng viết bản tin kia có tất cả chúng,” Jobs nói.
Sự khác biệt về kĩ năng giữa những người làm trong lĩnh vực âm nhạc và các chuyên gia công nghệ quá lớn. Cá nhân ông không chấp nhận điều này và ông cũng muốn phủ nhận nó một cách công khai. “Tôi thích màu xanh đó” - ông nói đầy tự hào như thể họ vừa thực hiện một bản chạy thử trước các nhân viên - “màu xanh tuyệt vời, màu xanh tuyệt vời” - họ cùng thì thầm đồng ý với nhau.
Lasseter chăm chú theo dõi cuộc đối thoại như thể đang quan sát những lưỡi gươm sáng loang loáng của hai đấu sĩ vung lên, hạ xuống. ông bỏ mọi thứ thuốc kích thích, nới lỏng việc ăn chay nghiêm ngặt, và cắt giảm thời gian dành cho những phương pháp trị liệu bằng thiền, ông sửa sang kiểu tóc và lựa mua quần áo cao cấp từ cửa hàng may mặc Wilkes Bashford ở San Francisco. McKenna là người bình tĩnh và thẳng thắn nhất, ông nói: “Hãy cứ công bố sự thật, các dữ
Steve chọn cho mình một hướng đi khác biệt và nó là kết quả của hoàn cảnh khác biệt mà ông đã trải qua, vượt lên trên hẳn những điều Chúa ban cho bản thân ông từ khi sinh ra”. Là các tay chơi hạng B. Jobs nói rằng ông có thể cấp tiền cho họ.
ông được đưa vào danh sách chờ ghép gan ở California, nhưng một điều chắc chắn là ông khó mà có cơ hội được ghép, số lượng người hiến tặng sẵn có trùng với nhóm máu của ông rất ít. Và đáng kể nhất là không thấy phiền khi một người phụ nữ xinh đẹp, tóc vàng duyên dáng lại có khiếu hài hước mà chỉ thích ăn chay. ” ông rơi nước mắt trong chốc lát.
Thay vào đó, ông khuyên Jobs đến vào ngày thứ Sáu để nghe công bố kế hoạch của Sculley tổ chức lại công ty. Trong một chuyến đi sang Nhật Bản hòi đầu thập niên 1980, Jobs đã hỏi Akio Morita, chủ tịch của hãng Sony, rằng tại sao tất cả các nhà máy của tập đoàn đều mặc đồng phục. Họ đã từng cùng nhau đi nghỉ ở Hawaii, ở chung trong một căn nhà ở vùng núi Santa Cruz, và thậm chí đã cùng đến xem một buổi biểu diễn của Baez.
Jobs nhớ lại: “Đó là lần đầu tiên trong đời họ không phải trả một món nợ vay thế chấp nào nữa. Mỗi một phần của thiết bị dường như được thiết kế phù hợp với màn hình. ” Lòng nhiệt tình của Sculley cũng dần giảm xuống.
Một số chỉ đơn thuần là những bất đồng trong kinh doanh, chẳng hạn như trong khi Sculley cố gắng tối đa hóa lợi nhuận bằng cách giữ Macintosh ở mức giá cao thì Jobs muốn làm cho nó có mức giá phải chăng hơn. Như Pam Kerwin nói thì ông ấy không hề bày tỏ tình cảm và cũng không hề có một khoản trợ cấp nào cho những người mà ông đã đuổi việc. “Món quà giáng sinh của ông dành cho tôi là một ngày ở trong xưởng của ông ở trường học, trong kỳ nghỉ giáng sinh khi không có ai ở đó, ông giúp tôi làm bất kỳ thứ gì mà tôi muốn.
Không có ai trả lời. Những người từng e dè với máy tính giờ đây đều muốn có một chiếc, và họ muốn đặt nó vào một căn phòng nơi những người khác có thể trầm trồ ngưỡng mộ và có lẽ là thèm thuồng lắm lắm. Nhưng nó là một bài học hữu ích, dạy tôi không bao giờ quá phấn khích với những thứ như thế, vì dù gì truyền thông cũng chỉ giống như một rạp xiếc mà thôi.
Anh bị bắt giữ, rồi lại được thả vì đang phải tiếp tục điều trị. Mùa hè năm 1972, sau khi tốt nghiệp, ông cùng với Brennan chuyển đến sống trong một nhà xe lưu động ở khu đồi trên Los Altos. Sau sự kiện ra mắt, Jobs như được tiếp thêm sinh lực.