Không ngủ cũng phải nằm. Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố. Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng.
Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm. Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Chúng tôi đã chết rồi.
Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế. Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường.
Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó.
Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này.
Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Để tí nữa em bảo cháu vào. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn.
Còn giọng cao thi thoảng ló ra khi giao tiếp với những người lớn thân quen mà bạn thấy mình bé con và có thể buông lỏng phần nào trước họ. Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng. Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng.
Tôi có làm gì ám muội đâu. Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả. Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa.
Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Không hút là không hút. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ.
Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ. Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.