Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi.
Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ. Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu.
Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Mọi người vẫn thấy bình thường.
Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình. Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy. Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm.
Có đến hàng trăm con. Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp. Bác hỏi: Sao con không đi học.
Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn.
Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây. Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn. Chả hiểu họ làm thế để làm gì.
Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến… Thi thoảng viết nhưng không tiện. Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công.
Ông anh cũng làm theo. Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng.
Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng. Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế. Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới.