Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết. Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm.
Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra. Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn. Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu.
Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần. Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu.
Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ. Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng. Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì.
Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật. Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không. Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào.
Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay. Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu.
Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp. Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu.
Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Bịt tai lại, im lặng, là xong. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi.
Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Dù sao nó cũng được tổ chức cả một cuộc thi đặt tên trên báo. Nhưng mà sau đó thì sao? Có mèo lại hoàn mèo? Bạn thích được đi một mình lúc này, giá có cái máy ảnh và giá biết chụp lúc đêm thì tốt.
Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời. - Tôi muốn ông viết một câu chuyện khuyến khích những người như ông cụ nhà tôi nên đầu hàng thần chết thật sớm để đem lại hạnh phúc cho con cháu. Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ.