Mỗi nhân viên khỏi phải ôm từng chồng báo cáo về nhà, khỏi phải khổ tâm về những vấn để chưa giải quyết. Đời sống đầy đủ hơn, vui vẻ hơn nhiều. Bây giờ, mỗi lần lo nghĩ về một điều gì không sao thay đổi được, tôi nhún vai nói: "Quên nó đi".
Mà tôi lấy làm vinh dự về Công ty của chúng tôi lắm; vì chính ông thân tôi đã sáng lập ra nó từ 24 năm trước. Đã 20 năm, tôi chưa bao giờ thấy khỏe mạnh như bây giờ. Ưu tư lại có thể sinh ra chứng sâu rằng nữa.
Chán nản, nát lòng, tôi không biết quay ngã nào. Nhưng không lụt mà còn tệ hơn lụt vì năm ấy, giá bò ở chợ Chicago hạ tới nỗi con bò nuôi mập mà bán chỉ lời có 30 Mỹ kim. Ngày hôm nay tôi chăm nom đến thân thể tôi.
Một khi đã quyết định kỹ lưỡng rồi thì hành động liền. Ba tôi đã có lý khi người bảo tôi đau ốm không phải vì những hoàn cảnh ấy. Bác sĩ nói với má tôi rằng người không thể qua được sáu tháng nữa.
Vì nhờ tình cảnh bi thảm ấy mà ngày nay tôi mới biết tin ở Thượng Đế. Có bao giờ tôi dám ngờ rằng tâm hồn tôi có được bình tĩnh, tự tin như nay đâu". Nếu có một phụ nữ nào đã đính hôn với Mạo hiểm thì chính bà vậy.
Tôi đòi thịt bò chiên đàng hoàng, ông ạ. "Tôi quê quán ở Texas, đến Nữu Ước với 20. Rồi một hôm ngẫu nhiên tôi đọc một bài báo nó kéo tôi ra khỏi cảnh thất vọng và khiến tôi đủ can đảm để sống.
Kết quả rất thần hiệu. Chẳng hạn, tôi nhớ lần chúng tôi lái xe từ Albuquerque ở New Mexico tới Carlsbad. Ông ngồi trên miếng gỗ có bốn bánh xe, còn tay thì chống hai khúc cây nhỏ để đẩy.
Rồi tôi tự nhủ: "Phải thôi ngay đi! Không được ưu tư nữa. Nguyên tôi làm thủ quỹ một công ty bán trái cây ở Nữu Ước. Ông chép trong nhật ký rằng ông lo lắng ghê gớm khi Tổng thống mua trong một ngày 4.
Một đôi khi ông Lincoln cũng phải đối phó sự đố kỵ của những người mà chính ông đã đưa lên địa vị cao cấp. Hai cuốn đó cực kì hấp dẫn, tôi say mê đọc, biết được một lối viết mới, một lối dạy học mới, toàn bằng thuật kể truyện. Hết thảy chúng ta vốn ghét những lời chỉ trích và khoái những lời tán tụng, không xét xem sự khen chê có đúng không.
Chúng tôi nợ tiệm tạp hóa 50 Mỹ kim và phải nuôi năm đứa con. Có thể vì ông trả lương họ quá ít và bắt họ làm nhiều quá. Như tôi đã nói, tôi luôn để trên bàn cuốn "Quẳng gánh lo đi để được khoẻ mạnh" của bác sĩ Edward Podalsky.