Cách đây chín năm ông bà trở về Mỹ, đi diễn thuyết cùng chiếu nhưng phim tài liệu ấy khắp tỉnh này sang tỉnh khác. Tôi chỉ khuyên bạn khinh thường những lời chỉ trích vô căn cứ. Bà cô Edith cũng vậy.
Thiệt ra là hai tiếng "Carpe diem" nghĩa là "Vui ngày hôm nay đi". Lại còn mượn trước tiền của công ty bảo hiểm nữa. Nó cũng như cái kính máy chụp hình; vì nó hư nên hình ảnh của mọi vật đếu hư hết, chứ thật ra, vạn vật có gì khác đâu.
Tôi đã đọc những câu ấy trong một tờ thông tri của ty Cảnh sát Milwaukee. Housman không làm cho bạn cảm động thì tôi xin kể lời của một người Mỹ nổi danh nhất ở thế kỷ này, trong số những người theo thuyết vô thần: Theodore Dreiser. Thế rồi trừ tám giờ ngủ ra, ngày cũng như đêm, không bao giờ tôi nằm ở giường nữa.
Tôi mệt quá, vừa đi vừa ngủ, vừa mơ màng. Brill, còn đi xa hơn nữa. Nếu không, sẽ hối hận suốt đời.
Tôi bèn mở các hộc tủ ra, các hộc đều rỗng không, trừ những giấy mực để trữ. Ban đầu có khó thiệt, song tôi gắng sức tỏ ra dễ dãi, vui vẻ và như vậy chẳng những dễ chịu cho gia đình mà cả cho tôi nữa. Cho nên tôi quyết định kiếm việc mà làm để khỏi ngồi không.
Trong luật có câu này ai cũng biết: "Luật không kể tới những việc lặt vặt". Tất thì tôi trao cả vấn đề đó cho Chúa và cầu Ngài giải quyết giùm. Mà ý nghĩ đó quả đã nguy hiểm, vì một trong những đứa ấy đã thử "mượn" tiền chủ để rồi bắt khám đường phải nuôi.
Ông già nghe nói giận lắm. Ông nói rằng nếu ta cho gân mắt nghỉ ngơi hoàn toàn, ta quên được hết ưu phiền đau đớn! Sở dĩ mắt quan trọng như vậy là vì một phần tư năng lực tinh thần của ta tiêu vào cặp mắt trong khi ta ngó. Ông già nghe nói giận lắm.
Như vậy là nỗi khó khăn của chúng tôi gần giải quyết được. Tôi thấy nó gây nhiều cảm hứng đến nỗi tôi đã phân phát nó ra hàng trăm bản. Nhưng tiếc rằng rất ít người áp dụng nó, cho nên ông phải viết cuốn này, để gõ cửa từng nhà - như lời ông nói - khuyên chúng ta đề phòng bệnh ưu uất, làm cho cứ mười người thì có một người bị bệnh thần kinh, cứ hai phút lại có người hoá điên, và giết hại loài người một vạn lần hơn bệnh đậu mùa! Tóm lại, ông chỉ có công nhắc lại những quy tắc rất thông thường và cố "nhồi nó vào óc ta" để ta thi hành thôi.
Ba chục năm qua, anh Sam Vauclain thành Hội trưởng công ty đóng đầu máy xe lửa Baldwin. Tôi khéo léo, tôi luyện kỹ năng về công việc ấy. Đời sống là một cuộc biến đổi không ngừng.
Nhưng tôi không biện vào bảng thống kê một số bảo đảm đáng giá 750. Rồi dở nón, chỉ vào một miếng giấy trong dán trong đó, có chép đúng câu tiếng Pháp mà ông đã học để chào khách. Tôi không nghĩ tới tôi nữa mà chuyên chú vào người khác.