Tôi đã dùng đủ mọi chước: hết khuyến khích, rồi kích thích, rồi rầy mắng, chửi rủa, dọa đuổi. Bà xin tôi thành thực cho biết ý kiến nên bắt chước họ không? Mà cặp vợ chồng đó có đủ những điều kiện của hạnh phúc.
Trong lịch sử ít thấy những đại tướng có can đảm và đại lượng để tự nhận lỗi như vậy. Những người này bất bình, hỏi lại mụ có phải mụ điên không, thì mụ trả lời: "Làm sao ta biết được rằng các chú phân biệt được thức ăn với cỏ? Vì trong suốt 20 năm nay ta nấu ăn cho mấy chú, mấy chú có bao giờ cho ta hay rằng món các chú ăn đó không phải là cỏ khô đâu?". Dậy từ 3 giờ sáng, quét tiệm và nai lưng ra làm 14 giờ một ngày.
Adoo, Tổng trưởng thời Tổng thống Wilson, tuyên bố: "Lý luận không thể nào thắng được một người ngu hết". Ngày 10 tháng 11, chúng tôi nhận được của ông hồi 4 giờ 20 một lô là 510 cái thùng. Trước hết ta phải đặc biệt chăm chú nghe họ.
Những sách ông viết về nó được hoan nghênh nhiệt liệt và dịch ra mười hai thứ tiếng. Ông có bổn phận là gieo hăng hái trong lòng nhóm vô vọng đó. Rồi có lẽ bạn muốn hấp tấp coi tiếp ngay chương sau.
Rồi ông vừa nhủ: "Tôi yêu khán giả của tôi. Luật đó là: "Luôn luôn phải làm cho người cảm thấy sự quan trọng của họ". Vô phòng giấy của ông, tôi thấy ông đương bận kêu điện thoại.
Tôi tin rằng ông là một quân nhân can đảm và có tài dụng binh. Kết quả: tất cả những kiểu đó đều được thu nhận. Tôi ngỏ ý muốn được tái ngộ ông và thiệt tình tôi bây giờ rất muốn được gặp ông lần nữa.
Bà chê ông mũi lệch, bà chê môi dưới ông trề ra, bà chê ông có vẻ ốm đói; tay chân lớn quá mà đầu thì nhỏ quá! Ông Grammond trả lời: "Tự nhiên. Khi bắt được y rồi, viên giám đốc công an tuyên bố: "Nó vào hạng tội nhân nguy hiểm nhất.
Hãng ông Amsel đang điều đình để mua một chi điếm mới ở làng Queens, tại Long Island. "Con nên khôn hơn những kẻ khác, nếu có thể được; nhưng đừng cho chúng biết con khôn hơn chúng". Hồi ông Théodore Roosevelt còn làm Tổng thống, ông thú rằng trong trăm lần, ông chỉ chắc xét đoán đúng được bảy mươi lăm lần là nhiều; khả năng của ông không thể hơn được nữa.
"Đối với một quân vô lại, muốn cho được việc, chỉ có mỗi một cách là tỏ vẻ tin cậy nó, đãi nó như một công dân lương thiện và đáng trọng, cứ nhận ngay rằng nó trung thực, đứng đắn. Nhớ được tên đó, đọc nó được một cách dễ dàng, tức là khen người đó một cách kín đáo và khôn khéo. Nhà kỹ nghệ giữ lời hứa và tòa nhà cất xong đúng hẹn.
"Hồi trước, mỗi lần ông ấy ra tỉnh tôi thường mời ông dùng bữa trưa với tôi. Tôi có vài bức vẽ phác đây; xin ông cho biết tôi nên thêm bớt ra sao để được vừa ý ông". Franklin khôn ngoan, khéo léo lắm, không dại dột vậy đâu.