Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng. Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ. Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé.
Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện. Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này).
Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết.
Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép. Tóm lại là không được bi quan. Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận.
Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc.
Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó. Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư.
Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề.
Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ. Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này).
Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn. Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình. Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá.
Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Lúc về, thằng em tớ bảo: Buồn cười, cứ nghĩ có cái búa gõ cho mấy chú phía trước mỗi chú một phát, bực cả mình. Là dông dài, là ngắn ngủi.