Nhưng mà này không được bi quan. 8 giờ dậy thì cái ngực lại rát. Chả muốn xin lỗi độc giả nữa.
Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động. Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà. Chả muốn xin lỗi độc giả nữa.
Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi. Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình.
Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc.
Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến… Khá nhẹ nhõm và yên bình. Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần.
Một số người giúp đỡ nhiều. Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Chỉ là ta đang viết.
Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Là thích cái gì thì làm cái đấy.
Họ cũng chả ngại chửi cầu thủ đội nhà lỡ sơ suất hay trọng tài bắt không hợp ý họ. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa.
Bạn cần trả công và cả tự do. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo. Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn.
Tôi kệ tôi dắt tôi đi. 8 giờ dậy thì cái ngực lại rát. Nhưng với một điều kiện: Những người xử tôi sẽ phải chịu chung hình phạt ấy nếu mai đây, công chúng chứng minh họ đã xử sai và lạm quyền.