Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào.
Cớ gì mà không dám nói. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước.
Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả. Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy.
Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng. Rất dễ hiểu, cái thiện tinh túy đã phải trải qua thế giới quan của cái ác và nhiều cái khác để có một thế giới quan tổng hợp cực kỳ phong phú cùng những phương án xử lí đa dạng.
Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn. Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi.
Mỗi con người trong Loài Người. Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Chúng nhan nhản và đầy bon chen.
Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới. Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn.
Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình.
Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn. Ta còn có thể cứu sống vợ ta. Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ.
Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình. Tôi thì cất lại trong đầu.