Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít. Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc. Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì.
Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím. Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng.
Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này. Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia.
Có một thứ bất biến, đó là tất cả. Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì. Mà việc này xảy ra như cơm bữa.
Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200. Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi.
Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó. Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Khi bạn rời bàn, bỏ bút.
Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ. Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi. Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không.
Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen.
Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. Không chung chung như những nhà mị dân. Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm.
Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát. Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị.