Ở đó, người ta sẽ hỏi rằng tại sao thầy lại tin lời của những đứa nhóc mười ba tuổi về một việc hệ trọng như thế. Đơn giản vì ông chủ của bạn dĩ nhiên không ngang hàng với bạn. Buổi sáng hôm sau, sếp Colonel Frank Katzentine gọi tôi lên văn phòng ông ấy và cho tôi một trận bão lửa.
Nếu kể về việc bạn đã tức điên lên như thế nào khi người nhân viên ở ga xe lửa không chịu giúp bạn chỉ vì anh ta đã hết ca làm, anh ta còn bảo bạn hãy chờ người khác giúp, tức là bạn đang châm ngòi cho một cuộc trò chuyện có nguy cơ… không bao giờ kết thúc. Vì thế, Jack quyết định giúp mẹ bằng cách thử đi buôn một chuyến. Đó là điều quan trọng nhất khi bạn nói trước công chúng.
Nó là một hình thức giao tiếp đàm thoại hết sức tự nhiên. Cuộc trò chuyện tự nhiên và chân thành như thế thì mới thích chứ! Dĩ nhiên nó không chữa được tật nói lắp, cũng không thay đổi được xuất xứ của một anh chàng nhà quê, nhưng nó giúp bạn tạo được lòng tin ở người đối diện. Và tôi rất thích trò chuyện với bà.
Ví dụ về chính trị và tôn giáo. Còn ở đây đều là người lớn cả. Vào thập niên 1950, chúng ta phải biết một ít về cái gọi là Chiến tranh lạnh.
Chúng đâu phải là khán giả của bạn! Lưu ý còn lại là đừng thiên vị khi nhìn. Nhưng trong nghệ thuật nói thì rất cần cô đọng và làm ngắn gọn lại những lời nói của mình. Thị trường chứng khoán năm nay dao động thất thường quá.
Chúng ta đã thật sự mất cô ấy thì cũng đã đủ. Anh ấy trả lời: Một người tên Boom-Boom Giorno điện thoại cho tôi. Có thể đây không phải là vấn đề chính đáng và cũng không nên khuyến khích.
Shirley nhanh chóng thêm vào: Trong đó có cha mẹ, anh em, và ngay bản thân tôi. Trong bất kỳ cuộc phỏng vấn hay cuộc trò chuyện nào (Phỏng vấn xin việc, phỏng vấn với giới báo chí, hay trò chuyện trên truyền hình…), hãy luôn giữ thế chủ động. Hãy nói một cách đơn giản nhất và chân thành nhất.
Họ không nói một cách gượng gạo, cũng không giấu những cảm xúc chân thật của mình, lúc vui hay lúc buồn, khi sợ hãi hay khi bình tĩnh. Vào thập niên 1950, chúng ta phải biết một ít về cái gọi là Chiến tranh lạnh. Thẳng thắn và cởi mở.
Bạn sẽ không bao giờ phải bất an hay hối tiếc. Tức mỗi lần ngước mặt lên, bạn nên nhìn một nhóm khán giả khác, để tất cả mọi người đều biết rằng bạn quan tâm đến họ. Nếu không thích thì tốt nhất đừng đi.
Một người rất nhạy bén và luôn quan tâm sâu sắc đến những câu chuyện kể, những suy nghĩ cảm xúc của các vị khách mời. Bạn biết không, tôi đã tự nghiệm ra điều này: Tôi chẳng bao giờ học được cái gì khi tôi đang nói. Hãy hoàn thiện chính bạn trước khi bắt cấp dưới của mình phải hoàn thiện!