Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi. Tốt hơn là nên nhập vai.
Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy.
Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt. Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không. Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này).
Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng….
Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Úi chà! Chơi trò này tí đã chán. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới.
Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai. Hình như mắt tôi rơm rớm. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại.
Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm.
chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé. Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc.
Cậu em kia, là một người tốt. Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Không được đâu cậu ơi.
Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài.